Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc


blogradio.vn – Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em.

***

Em là cô bé bất hạnh từ nhỏ.

Em không biết ba mẹ mình là ai, em không biết em được sinh ra khi nào và ở đâu. Em chỉ biết từ khi em biết đi biết đứng biết chạy thì em luôn có dì có dượng bên cạnh. Rồi lớn lên chút nữa em được dì cho biết ba mẹ em đã ra đi từ lâu rồi trong một tai nạn giao thông thảm khốc, rất may mắn là cứu được em, cô bé con chỉ hơn tám tháng tuổi còn sống sót trong tai nạn lần đó. Như một minh chứng thần kỳ nhất và cổ tích nhất giữa đời thường về cuộc sống, rồi dì em đón em về nuôi vì những người thân cũng chẳng còn ai.

Em là cô bé chẳng có bạn bè.

Thưở nhỏ em nhớ em hay chạy ra đầu xóm để nhìn lũ trẻ trong xóm chơi cùng nhau, mà em cứ đứng nhìn thòm them. Đã nhiều lần em muốn chạy đến để xin được chơi cùng nhưng cứ nhìn những ánh nhìn sắc lẹm và lườm lườm của con nhỏ cao to nhất, có vẻ như nó là nhóm trưởng thì phải vì em thấy cả lũ trẻ ai cũng tỏ ra khiếp sơ và nghe lệnh nó là em lại rụt lai không dám. Rồi có một hôm có vẻ như nó biết em rất thèm được chơi chung vì em cứ đứng một mình lẻ loi bên gốc cây dương và nhìn mê mải theo tụi nó.

– Ê tụi bây nhìn kìa, con nhỏ đó có vẻ rất thích được chơi cùng tụi mình.

– Đúng rồi đó, ngày nào nó cũng đứng đó nhìn quá chừng luôn, cho nó chơi với nghen, thấy tội nghiệp nó quá.

– Không được, cái thứ con không cha không mẹ làm sao cho chơi cùng được.

Mãi sau này em vẫn không làm sao quên được những câu nói ngỡ như rất vô tình mà cứ như xói sâu vào tim em, cứ như xát muối vào tim em. Em không thể nghĩ rằng con người ta mới chỉ ở tuổi đó mà có thể nói những câu làm đau đớn người khác. Em là đứa không cha không mẹ vậy thì ai sinh em ra, em không có cha không có mẹ là em không có quyền được chơi, không có quyền được có bạn bè hay sao?

Mãi sau này em vẫn không quên được, những câu nói cứ như kim đâm vào trái tim em, nhức nhối, rát bỏng.

– Tao có một cách này tụi bây nghe thử được không?

– Ê con nhỏ kia, mày muốn chơi đúng không? Vậy thì mày đứng yên để tao tát mày một cái rồi mày sẽ được chơi, nhưng kèm theo điều kiện là mày phải luôn thua chứ không được thắng.

Lúc đó em nghe vậy mừng quá, kệ cứ để cho nó tát, có một cái cũng chẳng sao, miễn là em được chơi là được. Vậy là bắt đầu từ hôm đó em được tham gia chơi cùng và cũng bắt đầu biết thế nào là bạn thế nào là tình bạn, dù em luôn phải úp mặt vô tường và cứ hô năm mười mười lăm hai mươi cho tụi nó chạy. Cũng bắt đầu từ hôm đó trong tim em đã nhen nhóm lên những ánh lửa đầu tiên của hạnh phúc. Em biết và em thấy được rất rõ người ta thật là hạnh phúc khi được tham gia chơi những trò chơi tập thể, người ta thật sự hạnh phúc khi có bạn bè, khi thấy mình được mọi người biết đến và được nói cười cùng mọi người dù tụi nó cứ sai em cứ bắt nạt em đủ thứ.

Em về kể cho dì nghe mọi chuyện, dì xót xa sờ tay trên mặt em.

– Tội nghiệp con, dì thì quá bận công việc. Nhưng con còn nhỏ lắm, con còn có rất nhiều ngày nữa rất hạnh phúc nữa đang chờ con phía trước.

Ngày đó em còn nhỏ quá chưa hiểu khái niệm hạnh phúc là gì, chỉ biết những niềm vui nho nhỏ cứ dâng lên lâng lâng và nhè nhẹ trong lòng. Em chỉ biết em không cô đơn một mình nữa vì đã có đám bạn xung quanh mỗi ngày, rồi được í ới gọi nhau được tao tao mày mày mà lúc nào em cũng phải chịu phần thiệt chứ không thể hơn tụi nó được. Rồi càng về sau con nhỏ nhóm trưởng, em hay gọi nó như vậy, thấy em hiền lành và chịu phục tùng nó nên nó cũng không làm khó em nữa, còn thỉnh thoảng cho em trái me hay cái bánh ngọt.

– Cho mày nè, con gái gì mà ốm nhe ốm nhách. Nghe nói mày học giỏi lắm hả, hôm nào tao không làm bài được mày cho tao mượn tập về chép nha.

Em gật đầu, vậy là từ đó em thân với lũ trẻ đó nhiều hơn, và không hiểu sao em càng tin lời của dì em nói, em còn nhỏ lắm em sẽ còn có rất nhiều ngày hạnh phúc ở phía trước, rất nhiều ngày hạnh phúc đang chờ em. Nhưng dượng em lại nói hạnh phúc chỉ thật sự có khi người ta biết nhìn thấy và biết tạo ra nó chứ hạnh phúc không tự nhiên mà đến không tự nhiên mà có được đâu. Dù sao em vẫn tin và rất tin lời dì nói là em còn có rất nhiều ngày hạnh phúc.

Khi em hơn hai mươi tuổi, cái tuổi đẹp nhất cái tuổi nở hoa đầy xuân sắc của một người con gái, em gặp được tình yêu đầu đời của mình. Lúc đó em mới cảm nhận hết được thế nào là hạnh phúc và em càng tin càng thấy thương yêu người dì của mình. Em càng tin hạnh phúc luôn chờ em ở trước mặt, chỉ cần em luôn bước tới và biết vươn tay nắm lấy. Em nhớ một kỷ niệm rất đáng yêu của tình yêu thật đẹp của em năm ấy, đó là khi thành phố nơi em sống tổ chức cuộc thi người đẹp của thành phố. Mà mọi người hay quen miệng gọi là cuộc thi hoa hậu, nghĩa là ai đoạt giải nhất sẽ được gọi là hoa hậu của thành phố, nghe thật oai và sướng làm sao. Rồi em được anh, là người yêu, là tình yêu của em khi đó và sau này là chồng của em, là ba của các con em, và nhiều bạn bè nữa đã động viên và thuyết phục em đi thi. Khỏi phải nói em đã hạnh phúc như nào dù chẳng biết sau đó là có giải hay không. Ai cũng nói em rất xinh và rất có khả năng đoạt giải, chỉ là em quá nhút nhát và e dè. Rồi người yêu của em ghi tên cho em tham gia, ai dè đâu trước cuộc thi mấy ngày thì em bị một tai nạn nhỏ. Em bị đâm sầm vào bức tường nên cái trán bị u lên một cục tròn vo to tướng nhìn giống như có quả chanh mọc trên mặt vậy đó, vậy là khỏi thi luôn làm ai cũng tiếc nuối. Chỉ có em là vẫn thấy hạnh phúc vô cùng vì đó là lần đầu tiên trong đời em nhận được nhiều sự quan tâm và yêu thương của mọi người dành cho em nhiều đến vậy. Rồi em cũng khoe với dì, người dì năm nào nay đã già đi nhiều với tuổi tác với gió sương và vẫn chăm sóc yêu thương em hết mực. Dì nói cuộc sống luôn rất công bằng với mọi người, rồi ai cũng sẽ có hạnh phúc miễn là mình nhìn thấy được và biết được đó là hạnh phúc của mình.

Lần đó, cái lần em đi thi hụt cuộc thi người đẹp cuộc thi hoa hậu của thành phố, dì vừa ân cần xoa xoa cái trứng luộc nóng hổi lên cái cục tròn vo thật to trên trán em vừa nhắc lại câu nói lúc xưa:

– Con còn nhỏ lắm còn trẻ lắm, rồi con còn rất nhiều ngày hạnh phúc nữa đang chờ con đó.

Đám cưới em đơn sơ mà ấm áp với bao nhiêu lời chúc chân tình và những dặn dò yêu thương của dì dượng khi tiễn em về nhà chồng, dì nói:

– Bây giờ con đã có chồng, rồi nay mai con sẽ có con, cuộc sống cứ vậy mà tiếp tục đi mãi đi mãi, và hạnh phúc cũng vậy. Hạnh phúc sẽ sánh bước bên con mãi nếu con nhìn được đó là hạnh phúc của con, hạnh phúc sẽ nhân lên rất nhiều khi con có con khi con làm mẹ. Dì chúc con nắm thật chặt niềm hạnh phúc ấy đừng để nó tuột tay mất đi.

Em nhớ lời dì như in năm nào cùng với những dòng nước mắt ngập tràn hạnh phúc xen lẫn nghẹn ngào cứ dâng lên nghẹn cổ em làm em không sao nói thành lời. Em yêu vô cùng câu nói của dì năm ấy, câu nói được dì nhắc lại nhiều lần cùng em làm em tin đó là một định luật đó là một chân lý của cuộc đời này. Rằng con người ta cứ cố gắng sống mỗi ngày thì sẽ còn rất nhiều ngày hạnh phúc đón chờ người ta. Em mang theo câu nói của dì trong tim và cũng nói lại cùng các con em ở nhiều năm sau đó.

Mười mấy năm sau, người ta thấy có một người phụ nữ tóc búi cao gọn gàng trong bộ áo quần công sở thật nền nã đứng chờ con trước cổng trường tiểu học. Người phụ nữ đó là em, người phụ nữ là em đó đã biết vui biết buồn theo những niềm vui nỗi buồn của con mình của chồng mình, và em lại nói với con câu nói của dì năm xưa.

– Mẹ ơi, hôm nay con được điểm mười môn tiếng Việt nhưng chỉ có chín điểm môn toán thôi mẹ, vì con bị sai một tí.

– Vậy là được rồi con, rồi con sẽ còn rất nhiều ngày hạnh phúc khác nữa.

Đứa con nhỏ ngước lên nhìn mẹ hơi ngơ ngác, sao ánh nhìn cứ giống em ngày xưa đến vậy. Có phải cuộc sống là luôn thế không, cứ như một vòng tuần hoàn được lặp lại mà những điểm giống của nó có lúc cứ y hệt làm ta cứ ngỡ ngàng.

Em biết, từ nhỏ em đã là đứa bé mồ côi ba mẹ từ rất sớm, từ lúc em mới chỉ tám tháng tuổi còn đỏ hỏn trong tay mọi người. Em biết, em là cô bé khát khao tình bạn khát khao tình thân đến dường nào. Và em cũng biết, con người ta cứ sống và cứ sống, vì hạnh phúc luôn ghé môi cười với tất cả mọi người chẳng cần phân biệt hay so sánh thiệt hơn. Em biết, cho đến mãi sau này em vẫn luôn như thế, vẫn dịu dàng mà mạnh mẽ, nhỏ bé và bình yên bên hạnh phúc nhỏ bên gia đình nhỏ của em. Vẫn yêu luôn màu hồng và cả màu xanh, yêu luôn cả biển khơi sóng vỗ ngàn đời và những đồi núi chập chùng lớn nhỏ. Cho dẫu có thế nào thì em vẫn tin muôn đời hạnh phúc là có mãi hạnh phúc là còn mãi khi người ta còn được sống. Và cả khi người ta rời xa cuộc sống, lúc đó hạnh phúc sẽ có một hình dáng khác một hình hài khác. Hạnh phúc làm người ta ngủ yên với nụ cười rất mỏng manh và mãn nguyện trên môi.

Em bây giờ vẫn đang hạnh phúc, và em còn muốn nói muốn nói rất nhiều đến rất nhiều người khác câu nói ấy, là mỗi người sẽ còn và còn mãi rất nhiều ngày hạnh phúc nữa trong những chặng đường dài phía trước. Vì hạnh phúc là đơn giản lắm, hạnh phúc là khi ta thở là khi ta nói là khi ta cười, hạnh phúc cũng có khi ta buồn hay vui khi ta khóc trong im lặng, mỗi người cứ tự cảm nhận hạnh phúc của riêng mình vì ai cũng biết điều này.

Hạnh phúc là được sống.

Em còn rất nhiều ngày hạnh phúc, và mọi người cũng vậy. Chúng ta cùng hạnh phúc và cố gắng giữ hạnh phúc cho riêng mình nhé, dù chỉ bằng một nụ cười mà thôi.

© HẢI ANH – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Những Năm Tháng Tuổi Trẻ, Chúng Ta Đã Đánh Mất Nhau | Phần 1 | Radio Tình Yêu


QH MEDIA

Khi Phải Quên Đi Qung Hung
XEM

QH MEDIA

mong em được vào quang hùng
XEM

QH MEDIA

VÌ YÊU LÀ NHỚ COVER
XEM

QH MEDIA

DÒNG THỜI GIAN QUANG HÙNG
XEM

QH MEDIA

tìm em câu ví sông .lam
XEM

QH MEDIA

hongkong 1| mixxing quang hùng |
XEM

QH MEDIA

Trót Yêu Quang Hùng
XEM

QH MEDIA

DANG DỞ
XEM

QH MEDIA

#宅家dou剧场 anh biết rồi
XEM