Mình sẽ mạnh mẽ và kiên cường, để cuộc đời không thể lay đổ


blogradio.vn – Có những điều càng muốn gần lại càng xa, càng muốn giữ lại càng không níu được. Cứ ngỡ đã gặp được người muốn gặp, thật ra lại chỉ là, người cùng chung một đoạn đường, đi ngang qua nhau trong vài khoảnh khắc rồi cứ thế xa mãi,… giao nhau tại một điểm và chẳng bao giờ gặp lại.

***

Một điều gì mạnh mẽ lắm đã thôi thúc mình viết.

Nhẹ nhàng âm ỉ nhưng rung động mãnh liệt. Có lẽ là do sự quy tụ của cảm xúc và tâm trí. Mình đang nghe nhạc và đọc một cuốn sách, trong tâm trạng bộn bề giữa không gian chỉ toàn thanh âm vang vọng. Nhân vật của cuốn tiểu thuyết mình đọc giống như một sự tồn tại bất ngờ, rung cảm và đau lòng quá đỗi. Thật khó để tưởng tượng ra được, người như thế trong trạng thái tổn thương. Một người đã hết mình để sống và yêu người mà người mình yêu, một người vụn vỡ trong những dòng nhật kí của mẹ kế, một người hết mình với tình cảm của bản thân và biết mình đang làm gì.

Những điều này cùng những suy nghĩ bộn bề khiến mình nhớ lại bản thân của những ngày xưa cũ, những năm tháng ngắn hạn, nổi loạn và chật vật. Vào những khoảnh khắc tăm tối trong đời, cũng đã có lúc tồn tại người, đưa tay ra và giữ lấy mình, kéo mình lại, dựng mình của những ngày trải dài trở lại cuộc sống. Kể cho mình nghe về một cuộc sống bình thường nhưng hạnh phúc, mọi thứ nhẹ bẫng thế nào, cuộc đời này bình thường ra sao… Mình nhớ lại những khoảnh khắc đầu tiên, ở thời điểm nào đó trong đời, mình đã có được sự yêu mến, trân trọng và bao dung. Lần đầu tiên hết mình và đổ vỡ, lần đầu tiên hết mình và tuyệt vọng. Mình cứ chạy theo mãi những điều không thuộc về mình, cứ mải miết đuổi theo những hình dung mơ hồ giả tưởng êm ái, để rồi khi dừng lại, chân mình đã mỏi và lòng mình thì tan vỡ. Có những điều càng muốn gần lại càng xa, càng muốn giữ lại càng không níu được. Cứ ngỡ đã gặp được người muốn gặp, thật ra lại chỉ là, người cùng chung một đoạn đường, đi ngang qua nhau trong vài khoảnh khắc rồi cứ thế xa mãi,… giao nhau tại một điểm và chẳng bao giờ gặp lại.

Cho đến hiện tại, người mình muốn tìm và cần tìm là chính mình của những tổn thương và vỡ vụn, là một mình của quá khứ. Mình đã cố gắng vỗ về bản thân của những ngày giông bão, cố gắng học cách làm tốt mọi thứ, trải qua mọi chuyện một mình. Trong cuộc đời với muôn vàn điều chưa biết này, mình đã cố gắng sống và tồn tại. Dẫu mãnh liệt hay âm ỉ, có lẽ mình chưa bao giờ ngừng hi vọng về một điều tuyệt vời trong đời. Là ánh đèn trong đêm tối, là điểm tựa trong giông bão, là ngày dài êm đềm, là bóng đêm mềm mại, là quá khứ êm dịu, là tương lai tươi sáng.

Liệu mình sẽ sống và trông chờ?

Đúng là mình sẽ sống, nhưng không trông chờ. Mình sẽ sống và giành giật, những điều mang lại sự tự do, cho mình, và cho những người mình trân trọng cùng mong mỏi.

Nếu một khoảnh khắc nào đó ở sau này mình bỗng thấy mệt mỏi, mình sẽ nhớ lại mình của quá khứ, những điều đã qua, những chặng đường đã đi, những người đã gặp. Nhớ rằng là, trên thế giới này, đã từng tồn tại những người vô cùng trân trọng và hạnh phúc vì sự tồn tại và hiện diện của mình. Điều ấy có ý nghĩa với mình thật nhiều.

Và mình sẽ tiếp tục sống và trở nên kiên cường, để trở thành chỗ dựa, điểm tựa và hi vọng cho những người giống như mình – những người đã từng và đang là những đứa trẻ chập chững lớn, chênh vênh trong thế giới muôn màu…

© Dahlia – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Làm Người Lớn, Mệt Lắm Phải Không? | Radio Chữa Lành


QH MEDIA

LẠ LÙNG QUANG HÙNG
XEM

QH MEDIA

radio123sd
XEM

QH MEDIA

GIẢ VỜ YÊU QUANG HÙNG
XEM

QH MEDIA

KHÓC COVER CHILL QUANG HÙNG
XEM

QH MEDIA

#CHILLBOLERO KHI KHÔNG
XEM

QH MEDIA

CÓ LÚC COVER QUANG HÙNG
XEM

QH MEDIA

Khuất Lối mixxing Quang Hùng
XEM