Mùa Thu năm nay, chúng ta thuộc về nhau

Blogradio- Bạn thân mến! Duyên phận là điều gì đó rất kì lạ, không ai có thể thực sự nói rõ về nó. Có thể hữu duyên vô tình quen biết nhưng lại hiểu thấu nhau. Có thể hài hòa với nhau, nhưng lại không thể ở gần nhau. Không cố ý theo đuổi thì lại có, bỏ tâm cố gắng tìm kiếm thì lại chẳng thành. Con người gặp nhau là bởi chữ duyên, sống và yêu nhau là bởi chữ nợ. Cuộc sống con người chỉ là một giai đoạn trong dòng chảy luân hồi.

Mỗi người đều có những cuộc gặp mà suốt đời này không thể nào quên, có những cuộc gặp là mãi mãi, nhưng cũng có những cuộc gặp sớm “đứt gánh giữa đường”. Tất thảy mọi thứ trên đời đến và đi đều là duyên phận, đừng cưỡng cầu.

***

Trường thu xếp công việc bận bịu của một trưởng phòng trong một công ty nước ngoài, ưu tiên hoàn thành những công việc gấp rút trước khi buổi sáng nay kết thúc. Trước giờ nghỉ trưa anh lấy lý do có việc cá nhân phát sinh, tỏ vẻ khẩn khoản xin giám đốc nghỉ nửa ngày chiều. Giám đốc thấy đây là lần đầu cậu xin nghỉ đột xuất như vậy nên cũng không mảy may nghi ngờ gì, ngược lại còn hỏi han có chuyện gì công ty có thể giúp không, nếu có nhất định không được giấu, tôn chỉ của công ty chính là coi nhau như gia đình.

Sau khi xác nhận là chuyện cá nhân anh có thể tự giải quyết, vị giám đốc người Canada nhanh chóng ký duyệt cho cậu nửa ngày phép như đề nghị. Những lúc như thế này, Trường cảm thấy năm đó quyết định làm việc cho công ty này là hoàn toàn đúng đắn. Cầm tờ đơn chuyển qua cho bộ phận nhân sự hành chính, anh còn có chút day dứt vì làm sếp một phen lo lắng. Song Trường cũng không có nhiều thời gian suy nghĩ những chuyện như này nữa, chỉ thầm nhủ, ngày mai anh sẽ hoàn trả lại vị nhân viên chăm chỉ ngày nào cho sếp. Bây giờ anh có việc quan trọng cần gấp rút chuẩn bị.

Trường nhanh chóng lái xe về nhà, tranh thủ lúc đợi đèn giao thông liền gọi cho các cửa hàng, sau khi được xác nhận các đơn hàng sẽ được chuyển đến địa chỉ yêu cầu trong vòng ba mươi phút tới, mới an tâm phần nào.

Bên ngoài đường, cơn mưa đầu đông đang bắt đầu đợt đổ kế tiếp, hắt đều lên cửa kính xe, đọng lại thành những giọt mưa long lanh ánh bạc. Lần đầu tiên anh nghĩ chiếc nhẫn cầu hôn kia nếu có chút hạt mưa vương lên, có lẽ sẽ thêm đôi phần xuyến xao.

Hôm nay anh quyết định sẽ cầu hôn người bạn gái đã cùng anh đi qua quãng thời gian năm năm khó khăn qua. Trường tưởng tượng đến khung cảnh tối nay, con tim nơi lồng ngực bắt đầu đập nhanh, lòng bàn tay cầm vô lăng có toát chút mồ hôi. Nhưng miệng thủ thỉ nhỏ với bản thân: “Mày có thể làm được, Trường à. Tự tin lên. Thy sẽ đồng ý thôi mà.”

Về đến nhà, Trường rất nhanh cũng đã nhận được những bưu kiện mình cần. Dạo này dịch vụ giao nhận hàng làm việc có vẻ đã chuyên nghiệp hơn nhiều. Khi đã chắc chắn toàn bộ thứ mình cần đều đang ở trước mặt, anh liền bắt tay vào chuẩn bị. Trường tất bật cả một buổi chiều cuối cùng cũng đã xong tới tám chín phần. Lúc này là 4 giờ chiều, cũng đến lúc để anh đi sửa soạn một bộ đồ mới.

Trường tiến vào phòng thay đồ tỏa mùi trầm hương nhẹ nhàng trong không gian. Mở cửa tủ, Trường khựng lại trong giây lát, khi ý thức được suy nghĩ trong đầu, vội vàng đi mở kiểm tra những chiếc tủ còn lại. Tất cả đều có chung một tình cảnh. Mà đối diện với tình huống này, Trường chỉ có thể có một suy nghĩ khiến chính mình thấy sống lưng lạnh ngắt. Tại sao cô lại làm vậy?

Nửa tiếng sau, một tiếng mở cửa vang lên xé tan sự yên tĩnh trong căn nhà. Thy vội vàng bật điện, bước vào nhà thấy khung cảnh lãng mạn trước mặt, ánh mắt sau đó chú ý tới Trường. Anh đang ngồi trên chiếc sô pha giữa nhà, hai tay đan vào nhau tựa nơi đầu gối, khuôn mặt tuấn tú chăm chăm nhìn xuống sàn nhà màu trắng ngọc. Với những gì đang sừng sững xuất hiện trước mắt mình, Thy nhận ra có điều gì đó không ổn, trong lòng bỗng chột dạ, lẽ nào…

“Hôm nay anh được nghỉ làm sớm sao?”

Thy cố gắng giữ bình tĩnh trong lời nói, che giấu đi hơi thở đang khó khăn vì nhịp tim cũng gấp rút đập liên hồi.

Trường vẫn không có gì như là đang phản ứng lại với lời nói của Thy. Cô tiến lại gần, ngồi xuống trước mặt anh, đôi bàn tay dụt dè đưa ra ôm lấy bàn tay Trường. Đôi bàn tay lạnh toát, chuyện này chỉ xảy ra khi anh đang gặp phải chuyện gì đó rất sốc.

“Trường, nói cho em biết có chuyện gì, được không?”

“Sao em chưa bao giờ nói lời yêu anh? Em không yêu anh sao?”

Giọng anh khàn đi nhiều, đôi mắt hằn lên những tia đỏ, ánh nhìn xoáy sâu vào Thy. Giờ phút này, anh hy vọng mình có thể dùng nó để đốt bỏ đi lớp mặt nạ của người con gái đang ngồi trước mặt mình. Rốt cuộc, cô còn giấu giếm bao điều với anh. Rốt cuộc, anh đã từng bước chân vào được thế giới của cô chưa?

Trong cơn hoang mang, Trường nghĩ lại, đoạn đường vừa qua, anh quả thực chưa từng nghe Thy nói ra ba chữ đó. Những ngày nắm tay nhau đi qua những bão giông, hay những ngày thấy lòng mình yên bình hạnh phúc nhất, cô chưa từng nói lời yêu anh.

Anh khi đó cũng không nghĩ ngợi nhiều. Nhìn những điều cô vẫn chăm chút làm với tình yêu hai người, anh an tâm cho rằng, cô yêu anh dù không nói. Thế giới ở sau cánh cửa đã đầy ồn ào náo nhiệt, nên khi trở về nhà, anh thích cái không khí bình đạm bên cô. Như vậy là đủ để sáng hôm sau anh vẫn tiếp tục chuyện mưu sinh.

Đối diện với câu hỏi này, Thy hiểu rằng anh đã biết chuyện đó. Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng mà anh đang kiên nhẫn, cũng là đang mong mỏi cô hãy xóa bỏ hết những niềm nghi ngờ trong đầu anh bây giờ. Nhưng mà, giờ phút này, cô quả thật có thêm mười cái miệng nữa thì kết cục vẫn sẽ vậy, nơi cuống họng như có cái gì đó chặn đứng. Cô một chữ cũng không thể nói ra, chỉ có thể day dứt nhìn anh.

“Hóa ra, từ đó giờ, đều là anh ngộ nhận, đều là em đang cố gắng đóng cùng anh một vở kịch. Hóa ra, từ đó giờ, em chưa từng yêu anh, càng không có ý định một đời bên anh.”

Trường cười hắt ra một tiếng khinh bỉ, khóe miệng run rẩy nói. Đôi tay đang được Thy ủ ấm vội vàng rụt lại chơi vơi giữa không trung.

“Trường à, không phải…”

Thy khó khăn nói ra được ngần ấy chữ, trong đầu lại xảy ra cuộc nội chiến. Cô rốt cuộc nên nói gì, nên không nói gì. Cô làm sao có thể cho anh biết kinh khủng mà cô định sẽ làm.

“Không phải? Vậy em nói đi, toàn bộ hành lý em ngăn nắp sắp xếp trong những chiếc vali kia là gì, còn cả vé máy bay đi Mỹ. Nếu như hôm nay anh không xin về sớm, anh không chuẩn bị buổi cầu hôn này. Nếu như anh vẫn tan làm như ngày thường, giờ này ở đây chắc là chỉ còn mình anh, sau đó sẽ điên loạn chạy ra ngoài đường đi tìm em như một kẻ ngốc, phải không? Nếu như em không yêu anh, em cứ việc nói, anh sẵn sàng buông tay để đi tìm hạnh phúc mà em muốn.”

Trường không kìm nổi những xáo động trong lòng, những suy nghĩ đó cứ lần lượt xâm chiếm lý trí của anh, anh không cách nào phản kháng nổi, bất lực nói ra hết tất cả.

Sau những lời nói thấu tận tâm can. căn nhà rơi vào im lặng. Màn đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió lùa bên khung cửa kính. Tối nay, kịch bản vốn sẵn đâu có phải đau lòng như vậy.

Thy đứng dậy, cầm túi xách, định bước ra khỏi nhà, nghĩ đêm nay cô cũng không thể ở trong cùng một ngôi nhà với Trường được. Chuyện này nói thẳng ra chính là cô còn có tư cách gì để ở lại nơi này. Một điều mập mờ bao lâu nay dưới ánh đèn và nến ấm áp, hiện lên rõ ràng mồn một.

“Em tính đi đâu?”

“Em nghĩ mình không còn lý do gì để ở lại đây cả.”

“Trời tối rồi, một mình em ra ngoài như vậy không an toàn chút nào cả. Em ở lại đây tạm đi. Anh đi khách sạn.”

Trường vơ tay cầm chiếc áo vest đen trên giá treo đồ, không để cho Thy có thời gian suy nghĩ thêm, nhanh chóng rời đi.

Trong một căn phòng xa lạ, Trường cầm túi lon bia đặt lên bàn, ngồi thụp xuống chiếc ghế gỗ lạnh lẽo bên cạnh nhưng không phản ứng gì. Khui một lon bia, Trường tu một hơi cạn. Dòng nước đắng hòa chút men và gas theo một dòng trôi xuống dạ dày, nóng cháy. Một lon rồi một lon, cứ như vậy yên vị nằm trong bao tử trống rỗng của Trường.

“Em trước nay vẫn giấu giếm cho mình cái kế hoạch sẽ rời bỏ anh vào một ngày nào đó. Âm thầm, lặng lẽ rời đi. Dứt khoát, đột ngột đâm anh một nhát đau điếng.”

Trường lẩm bẩm rồi thiếp đi, nước mắt khẽ rơi xuống sàn nhà, đơn độc.

Thy lôi ra từ trong tủ lạnh vài lon bia, ngồi xuống sô pha nơi còn sót lại chút hơi ấm của Trường ban nãy. Bây giờ cô mới kịp nhìn ra những tỉ mẩn mà anh đã chuẩn bị cho tối nay. Tại sao lại trùng hợp như vậy. Những dòng nước mắt nóng hổi không ngừng rơi xuống gò má. Cô cũng không còn lựa chọn nào khác.

Sáng hôm sau, Trường nhận ra Thy đã không còn ở trong nhà, căn nhà chỉ là đã được dọn dẹp gọn gàng như những ngày an yên trước đó, một sự an yên đợi một cơn bão lớn xuất hiện, sau đó sẽ xới tung những vun đắp gầy dựng bao năm qua của hai người. Chỉ là, người biết bão sẽ tới, chỉ có cô mà cô cũng chấp nhận điều này. Trên bàn còn lưu lại một bức thư, là của Thy, nét mực còn chưa khô hẳn, có lẽ cô cũng mới rời đi.

“Gửi lại anh,

Xin lỗi anh vì với ngần ấy yêu thương và ngọt ngào anh dành tặng em, em lại chỉ có thể ích kỉ định bỏ trốn khỏi anh. Nhưng những lo sợ trong em lại cứ ngày một lớn dần cho đến khi cầm tờ giấy kết quả báo bệnh án của mình. Một nửa thế giới trong em đã hoàn toàn sụp đổ, nửa còn lại là anh thay em gồng gánh.

Em thương anh nên mới chẳng dám chung đường, sợ rằng ngày nào đó, trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng, cuộc đời đang đẹp đến thế, mà thời gian của em thì không còn. Nói yêu anh rồi, lại chẳng thể ở bên anh mãi. Chúng ta biết phải làm sao?

Mong một ngày gần nhất, em sẽ khỏe mạnh bước đến trước mặt anh. Không phải để xin anh tha thứ, chỉ là muốn chính thức nói lời yêu anh mà bao năm nay em kìm lòng. Không nói ra vì em chẳng dám hứa hẹn điều gì. Nếu khi đó đã muộn, em cũng sẽ nhẹ lòng sau đó quay lưng từ biệt anh.

Nếu một ngày em còn chưa xuất hiện, anh gặp được ai đó sưởi ấm lòng mình và thấy yên ổn, hãy bước tới cùng người ấy. Sau tất cả, em mong anh đời này hạnh phúc hơn tất cả.

Tạm biệt anh. Đừng tìm em. Nếu nhân duyên còn đủ dài, một ngày nắng đẹp trời trong, em tin mong mình sẽ gặp lại nhau.”

Cầm lá thư trên tay, Trường lao vội ra khỏi nhà, hoang mang chạy đi tìm cô. Đèn đỏ chuyển xanh, nơi ngã tư nhộn nhịp, cô trên chiếc taxi, rời xa anh cùng thành phố này. Cuối cùng, họ vẫn không kịp tìm thấy nhau, cuối cùng, anh vẫn không thể nói “Hãy để anh cùng em đi qua khó khăn này. Chúng ta sinh lão bệnh tử, một đời không xa”.

 

 

Để kết thúc số blog tối nay, mời bạn lắng nghe truyện ngắn Giá má ngày đó chúng ta không bỏ lỡ nhau của độc giả Minh Thư

***

Hoàng hôn nhanh chóng buông xuống, đó cũng là lúc con người tự do buông thả mình, muốn tâm sự những muộn phiền, hoặc những nỗi đau từ đâu ra bất chợt ùa đến khiến bản thân nhớ lại kỷ niệm mà đau lòng.

Cô lững thững bước từng bước trên con đường quen thuộc mà cô đã từng gặp anh, từ nơi lưu giữ những kỷ niệm ngọt ngào đến những ngày hụt hẫng, bất lực với người mà cô từng gọi là “tình đầu”, một mối tình khắc cốt ghi tâm.

Cô đã từng nghĩ cô đã thật sự quên anh, ngỡ rằng tim mình đã thảnh thơi. Nhưng mọi chuyện đã lầm ngay khi cô nhìn thấy anh trong dòng người tấp nập ấy. Anh vẫn như vậy, vẫn với dáng người cao gầy cùng với khuôn mặt đủ để người khác thương nhớ cả đời, chỉ có điều giờ anh đã không còn là chàng học sinh ngày nào mà là một người đàn ông rồi.

Không biết có phải thần giao cách cảm không hay chỉ là bất chợt ngẩng mặt lên thì đụng ngay ánh mắt cô. Hai người cứ thế mà đứng im lặng nhìn nhau, đơn giản vì có nói cũng chả biết nói gì nhưng cô vẫn mỉm cười và chạy đến đập vai anh.

“Là anh thật sao. Ngày càng đẹp trai đó nha”

Anh lảng tránh ánh mắt của cô

“Không ngờ được gặp em ở đây”.

Cứ thế cuộc hội thoại lại rơi vào trạng thái im ắng, anh đang định từ chối vì bối rối không biết phải mở lời như thế nào thì cô đã nhanh trí kéo anh vào quán cà phê gần đó.

Quán cà phê năm đó vẫn được bày trí như cũ, chỉ tiếc là quán cũ nhưng người đã khác. Vẫn chỗ ngồi cũ của hai người, phục vụ nhanh chóng đi tới đưa menu cho cô, cô không nhìn nhưng vẫn gọi đúng chính xác đồ uống mà anh thích nhất. Anh bất giác mỉm cười nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình, phải công nhận cô càng lớn càng xinh đẹp không phải đẹp theo cách bình thường mà là đẹp một cách ma mị của một người phụ nữ quyến rũ. Khi gọi xong thì cô cũng không nói gì nữa, ngồi tựa người vào sau ghế mà nhắm mắt thưởng thức nhạc. Anh ngập ngừng một lúc cũng hỏi cô.

“Dạo này em sống tốt không?”.

“Đủ sống anh à. Anh thì sao?”.

Anh muốn nói rằng anh không ổn chút nào, nhưng anh không đủ can đảm để nói với cô

“Anh …anh….anh tốt”.

Cô không nhìn anh, tay vân vê cốc cà phê của mình”.

“Tốt vậy được rồi”.

Cứ như thế, một người hỏi một người trả lời, rồi lại im lặng cho đến khi một người phục vụ đến đưa cho cô một quyển sách, ban đầu cô còn ngỡ ngàng nhưng khi nhìn kỹ lại thì đây là cuốn sách anh thích đọc nhất. Ông chủ quán cà phê năm đó đã giữ lại cuốn sách giúp cô, giờ gặp lại cô ông cũng có cơ hội đã về với chủ của nó.

Cô cẩn thận lật từng trang cho đến khi giữa trang sách xuất hiện một bức thư màu hồng, nhìn về bề ngoài ai hẳn cũng biết đó là một lá thư tình, bản thân anh cũng không để ý cho đến khi bên ngoài bức thư là tên anh, anh mới chợt khựng lại nhìn chằm chằm cô. Còn cô bình tĩnh mở bao bì ra, vừa đọc vừa cười.

Cô kể cho anh nghe cô đã từng rất thích anh, thích anh đến nỗi đau lòng, cô cũng không ngờ hồi đó cô có thể viết thư tình, giờ đọc lại cảm thấy quá là sến súa. Nhưng cô đâu biết, những điều cô nói làm cho anh đứng hình, nó như một thứ vô hình khiến anh khó thở, anh rất muốn nói như nó cứ nghẹn ở cổ họng. Anh gắng gượng hỏi cô lần nữa.

“Em thích anh sao?”.

Cô nhẹ nhàng nhìn anh mà đáp.

“Đúng, nhưng mà đã từng, tất cả giờ là quá khứ rồi”.

Anh biết cô sẽ trả lời như vậy, nhưng đó là điều mà anh không muốn nghe nhất. Cô tiếp lời

“Lúc đó, em đã tính đưa lá thư đó cho anh nhưng anh…”.

“Anh biết chúng ta có những chuyện hiểu lầm….Anh thật sự xin lỗi….Hôm đó anh không nên nặng lời”

Anh cúi gằm mặt xuống mà thở dài, cô có thể cảm nhận được cảm xúc hiện tại của anh lúc bấy giờ, rối bời thật sự. Qua một lúc, anh không nói gì mà kể cho cô nghe một câu chuyện, chàng trai gặp cô gái khi cô ấy không cẩn thận đụng trúng mình, anh bị thu hút bởi khuôn mặt xinh xắn của cô từ đó mà thương thầm trộm nhớ.

Cô cũng chắc vì vẻ đẹp trai của anh ấy mà hai người bắt quen nhau, tưởng chừng có thể đến được với nhau thì anh lại kéo bạn gái mới giới thiệu với cô khiến cô đau lòng biết bao. Anh kiếm bạn gái vì cũng chính một phần trốn tránh tình cảm của cô, nhưng rồi anh ấy nhận ra anh đã thích cô thật rồi. Nhưng sau đó, trong một lần nghe được cuộc đối thoại của cô với bạn mà anh lại hiểu lầm rằng cô đang đùa giỡn tình cảm của mình, không gặp cô một thời gian. Cho đến khi mọi chuyện được giải quyết thì hay tin cô đã rút học bạ, chuẩn bị đi du học, anh đã đàm mưa đợi dưới nhà cô nhưng cũng không gặp được. Cho đến hôm nay lại vô tình gặp cô ấy, thì mọi chuyện đã quá qua.

Kể xong anh nhìn cô, anh hỏi cô có phải anh chàng đó quá ngốc không. Cô đứng dậy mà nhìn anh.

“Anh không ngốc. Nhưng giá như ngày đó chúng ta đừng bỏ lỡ nhau, thì giờ đã không mất nhau rồi”.

“Chúc anh hạnh phúc”.

Cô lặng lẽ bước ra, bỏ lại anh ngồi thẫn thờ, hòa cùng dòng người rồi biến mất. Có lẽ cô nói đúng, giá như ngày ấy anh nói lời yêu cô sớm hơn thì cả hai người đã không bỏ lỡ nhau, giờ nhìn lại quả thật quá muộn rồi. Anh nhìn bóng cô đã khuất xa mà xót xa “Em cũng vậy, anh mong em hạnh phúc”.

QH MEDIA

Đau Xót Lý Con Cua Trapmix
XEM

radio my

Lặng lẽ chiều xuân
XEM

QH MEDIA

em của quá khứ
XEM

QH MEDIA

lienquan remix 2009
XEM

QH MEDIA

NÃO CÁ VÀNG – Quang Hùng
XEM

QH MEDIA

TAN QUANG HÙNG
XEM

QH MEDIA

Ải Hồng Nhan QUANG HÙNG
XEM

QH MEDIA

#CHILLBOLERO KẺ Ở MIỀN XA
XEM

radio my

Bữa cơm gia đình
XEM

QH MEDIA

TINH YEU MANG THEO LIFO
XEM

QH MEDIA

Khóc Thầm QUANG HÙNG
XEM

QH MEDIA

mật ngọt
XEM

radio my

Tết xa quê
XEM

QH MEDIA

NGƯỜI TÌNH KHÔNG ĐẾN
XEM