Những mảnh ký ức (Phần 2)


blogradio.vn – Tôi cũng không thể nhớ được chi tiết trong bài viết  ấy như thế nào, chỉ biết những điều tôi viết có lẽ là những điều mà bất cứ đứa trẻ nào được yêu thương đều sẽ yêu thương lại bằng những điều dung dị và ấm áp nhất đến những người thân yêu của chúng…

***

(Tiếp theo phần 1)

 

Bức Thư Của Ông NộiBà Nội Của Chúng Tôi

Tuổi thơ của tôi nó cứ thế trôi qua thật êm đềm, chưa bao giờ thấy một chút sóng gió nào cho đến khi ông nội tôi ốm rồi mất. Ngày đấy tôi lên 9, bác tôi nghe nói đi bộ đội đóng quân ở miền Nam rồi lập gia đình ở đó không ra ngoài Bắc nữa. Ông được đón vào chơi và mỗi lần gọi điện phải chạy sang nhà hàng xóm để nghe điện thoại của ông. Hay mỗi lần ông viết thư về, bố lại ngồi đọc thật to sau giờ cơm tối, lúc đó anh em tôi chỉ há hốc mồm ngồi chờ bố đọc ông viết gì về chúng tôi.

Tôi nhớ mãi bức thư đầu tiên ông gửi về nhà: “Các cháu Cảnh, Trang, Thọ, Phương, Nguyệt xa nhớ của ông!” Ôi chao! nghe mà sung sướng đến tột độ khi được ông nhắc đến tên mình, y như cái cảm giác được cô hiệu trưởng đọc tên vinh danh trong lễ tổng kết năm học ý. Tôi và mấy anh em cứ tranh nhau đọc đi đọc lại bức thư ý, mẹ tôi còn cẩn thận cất kín và vẫn giữ đến tận bây giờ. Cái cảm giác ấy mãi mãi không bao giờ tôi có thể quên được. Đến nỗi khi tôi học lớp 5, đề bài thi học kỳ có cho: “Em hãy viết thư thăm hỏi đến một người thân của em”. Ngay lúc đó tôi đã đặt bút viết một bức thư cho ông nội, lúc này ông tôi đã mất cách đó hai năm rồi.

Tôi viết bằng tất cả những gì tôi nhớ về ông, về những kỷ niệm mà tôi nhớ nhất, những buổi trưa trốn ngủ biết sẽ bị ăn đòn, tôi lại chạy sang nhà ông nhờ ông bảo lãnh bằng cách nói dối rằng: “Bố con bảo ông về nhà bố con bảo cái gì ý” nhưng nó chả mấy khi hiệu quả mặc dù ông tôi có bảo kê, nhưng ngay sau khi ông về là y như rằng mẹ lại nổi cơn tam bành quật cho lằn đít mà vẫn chả bao giờ chừa? Có lần mẹ tôi đánh đau quá, tôi xin nợ ký sổ giờ mà tính lãi có khi lên cả tỷ roi rồi.

Ông tôi dáng dấp nhỏ thó, khuôn mặt hốc hác và gầy gò, ông bị đau chân nên đi rất chậm, mồm lúc nào cũng thờ phì phò và tay cầm chiếc gậy ba toong. Mỗi lần ăn cơm xong ông hay cầm đôi đũa quệt ngang mồm, rồi ra ngồi uống nước chè. Trước khi ngủ trưa ông hay rửa chân, còn hôm nào lạnh ông sẽ xoa chân hai lần rồi đập 1 cái, ông bảo 2 xoa 3 đập là ngủ ngon rồi.

Ngày ông ốm nặng, rồi bỗng dưng ông khỏe lại đi lại trong nhà ngắm nghía rồi ông mất ngay sau đó. Mọi người nói ông tỉnh là để ngắm nhìn lại tất cả và chào tạm biệt đến mọi người. Vì ông mất sớm nên những gì còn nhớ lại về ông ở cái tuổi non nớt ấy của tôi không được nhiều. Tôi cũng chẳng hiểu nổi thế nào là sinh ly tử biệt, chả hiểu thế nào là mất mát là vô thường, cứ thế ông vẫn mãi sống trong ký ức của tôi, nhân hậu, hiền lành. Tôi cũng thầm cảm ơn bố mẹ luôn luôn giữ những hình ảnh thật đẹp về ông cho chúng tôi, luôn khiến chúng tôi tôn trọng và yêu quý hết mực những người ruột thịt sống quanh mình.

Ngay sau khi đọc bức thư của tôi, cô giáo Minh của tôi đã rơm rớm nước mắt, cô đọc to bài viết của tôi cho các bạn cùng nghe, cô còn bảo trong lúc chấm bài, cô cũng đã đọc to cho các cô giáo trong trường nghe, ai cũng thấy xúc động trước những lời văn ngây ngô và trong sáng đấy. Tôi cũng không thể nhớ được chi tiết trong bài viết  ấy như thế nào, chỉ biết những điều tôi viết có lẽ là những điều mà bất cứ đứa trẻ nào được yêu thương đều sẽ yêu thương lại bằng những điều dung dị và ấm áp nhất đến những người thân yêu của chúng…

Bà nội tôi mất sớm khi bố tôi đâu đó lên 4, nên với bọn tôi không có khái niệm được bà nội yêu chiều hay che chở bảo vệ, có lẽ đó bao nhiêu khát khao yêu thương chúng tôi nương tựa vào ông nội và ông bà ngoại. Chỉ nghe mọi người kể bà mất ngay sau sinh cô út vì bệnh hiểm nghèo, ông tôi không nuôi được nên đem cho cô đi ở làng khác, năm cô 18 tuổi cô tìm lại được gia đình tôi.

Có lẽ tuổi thơ của cô đã khác rất nhiều tuổi thơ của chúng tôi, và thiếu thốn tình cảm ruột thịt có lẽ là tổn thương mà cả đời này cô day dứt. Day dứt y như cái cảnh cô chứng kiến chú tôi khóc nức nở khi biết chú sắp phải rời xa cõi trần này, cô kêu lên rằng: “đời em cũng quá khổ rồi, mẹ mất khi em lọt lòng, cha mang cho em đi, rồi bây giờ có gia đình thì thằng con lớn mà em yêu thương và tự hào cũng bỏ em ra đi một cách đột ngột. Cứ thế hai người tận cùng nỗi khổ ôm nhau mà khóc nấc lên…khiến những người còn lại cũng đau lòng tột độ khi không giúp được gì cả.

Vậy đấy, niềm hạnh phúc nào cũng được thể hiện giống nhau qua nụ cười, và có khi là những giọt nước mắt. Nhưng nỗi đau mất mát nó lại có quá nhiều khác biệt, chẳng ai giống ai cả… Nó luôn khiến con người ta đau đáu, khắc khoải đôi lúc thở dài chìm trong những u uất và nụ cười cũng không còn trọn vẹn nữa.

Vậy nên có người mất đi tuổi thơ, thì cả đời mong đi tìm lại được nó, còn người như tôi có cả một tuổi thơ trong vắt thì nó là liều thuốc chữa lành cho cả cuộc đời này.

 

(Còn tiếp)

 

© Trang Hoang Thi  – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Gặp Nhưng Không Ở Lại | Radio Tâm Sự


QH MEDIA

ai rồi cũng khác quang hùng
XEM

QH MEDIA

ĐI ĐỂ TRỞ VỀ QUANG HÙNG
XEM

QH MEDIA

Một Nhà cover quang hùng
XEM

QH MEDIA

VÌ ANH THƯƠNG EM QUANG HÙNG
XEM

QH MEDIA

KHI KHÔNG QUANG HÙNG
XEM

QH MEDIA

XÓT XA
XEM

QH MEDIA

DANG DỞ
XEM

QH MEDIA

Có như không có CHILL
XEM

QH MEDIA

khi phải quên đi
XEM

QH MEDIA

LỜI HƯA COVER quang hùng
XEM